Có công mài sắt có ngày nên kim 只要功夫深,铁杵磨成针

   只要功夫深,铁杵磨成针

Đại thi nhân nổi tiếng đời Đường Lý Bạch lúc nhỏ không thích đi học, thường trốn học, lên phố rong chơi.
   Một hôm, Lý Bạch lại không đi học, lên phố vừa tha thẩn, vừa ngắm nghía. Không biết đã ra ngoài thành từ lúc nào. Ánh sáng mặt trời ấm áp hiền hòa, những chú chim nhỏ tíu tít, hoa cỏ lay lắc theo gió khiến cho Lý Bạch choáng ngợp không hết, "Thời tiết đẹp thế này nếu như cả ngày trong phòng đọc sách thì chẳng có gì hay ho cả."

   Lại đi tiếp, Lý Bạch nhìn thấy trước cửa một căn nhà đổ nát, một bà cụ tóc bạc trắng đầu, đang mài một cây sắt. Lý Bạch cảm thấy kỳ lạ bèn chạy đến hỏi: "Bà ơi, bà làm cái chi rứa?"
   "Bà sẽ đem cây sắt này mài thành một cây kim thêu." Bà cụ ngẩng đầu lên cười với Lý Bạch một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục mài.
   "Kim thêu ạ?"
   "Phải rùi!"
   "Nhưng mà cây sắt thì thô thế này, đến khi mô mới mài thành cây kim nhỏ đây?"
   Bà cụ hỏi lại Lý Bạch:"Nước chạy có thể mòn đá, Ngu Công có thể dời non, que sắt vì sao không thể mài thành kim thêu chớ?"
   "Nhưng tuổi bà  đã lớn thế này?"
   "Chỉ cần cố gắng nhiều, không có gì làm không được."
   Mấy lời của bà lão làm cho Lý Bạch rất hổ thẹn. Sau khi Lý Bạch quay về, không trốn học nữa, mỗi ngày học tập rất chăm chỉ, cuối cùng thành nhà "tiên thơ" lưu danh muôn đời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến